Chương trước
Chương 247 : Nó vui đến chết rồi à?  
Chương 237 : Đừng dụ dỗ tôi nữa có được hay không, tôi lung lay rồi đấy (2)   Chương 238 : Lại trở về   Chương 239 : Lại trở về (2)   Chương 240 : Lâm Phàm, sao cậu có thể lợi hại như vậy   Chương 241 : Lâm Phàm, sao cậu có thể lợi hại như vậy (2)   Chương 242 : Lâm Phàm, sao cậu có thể lợi hại như vậy (3)   Chương 243 : Cách Cách Vu chúng ta cùng nhau làm việc thôi   Chương 244 : Cách Cách Vu chúng ta cùng nhau làm việc thôi (2)   Chương 245 : Con cá sấu ngáo ngơ.   Chương 246 : Con cá sấu ngáo ngơ. (2)   Chương 247 : Nó vui đến chết rồi à?   Chương 248 : Nó vui đến chết rồi à? (2)   Chương 249 : Tôi ngốc nghếch, tính lừa bịp vốn có rất mạnh   Chương 250 : Tôi ngốc nghếch, tính lừa bịp vốn có rất mạnh (2)   Chương 251 : Lão nạp thu phục ngươi (Cảm ơn tình yêu của giải bạc)   Chương 252 : Lão nạp thu phục ngươi (Cảm ơn tình yêu của giải bạc) (2)   Chương 253 : Trận chiến đó rốt cuộc đã khủng khiếp như thế nào (Cảm ơn thủ lĩnh của Huyền Vũ)   Chương 254 : Trận chiến đó rốt cuộc đã khủng khiếp như thế nào (Cảm ơn thủ lĩnh của Huyền Vũ) (2)   Chương 255 : Trận chiến đó rốt cuộc đã khủng khiếp như thế nào (Cảm ơn thủ lĩnh của Huyền Vũ) (3)   Chương 256 : Trận chiến đó rốt cuộc đã khủng khiếp như thế nào (Cảm ơn thủ lĩnh của Huyền Vũ) (4)  
setting
Chương sau

 

Yêu quái cá sấu gầm lên, chầm chậm mà bò đến, nó hiện tại thiếu đi một chân trước, nó là một con yêu quái ẩn mình thành công, nó đã ẩn mình trong nhóm cá sấu ở vườn thú.

Nhưng mà nó rất muốn nói, những con cá sấu ngu ngốc đó khiến nó hoàn toàn tức giận.

Ngay lúc làn sóng âm thanh của loài yêu quái gián ma truyền đến, một con người ngu ngốc đã ném một miếng thịt vào đàn cá sấu, mà lúc đó nó đang tắm nắng trên bờ thì bất ngờ bị một con cá sấu đang ngủ bị hoảng loạn tỉnh dậy cắn vào chân trước của nó, sau đó là một bộ dạng xác chết quằn quại, đem chân trước của nó mà cắn xé, nuốt chửng ngay trước mặt nó.

Vào chính thời khắc đó, nó thật sự rất hoảng loạn.

Não dường như trống rỗng.

Con cá sấu ngáo ngơ ngu ngốc đó, mày có biết mà mày đã cắn ai không?

Yêu quái gà trống nhìn con cá sấu ngu ngốc kia ăn no rồi lại tiếp tục ngủ say.

Nó nhận được sóng âm của yêu quái gián, cuối cùng không thể chịu đựng nổi nữa mà phải hiện ra bản thể, đạp yêu quái cá sấu một cái trong ánh mắt ngưỡng mộ của con cá sấu khờ khạo kia.

Yêu quái gà trống rất sợ hãi, đồng loại không nghe theo mệnh lệnh của yêu quái anh hùng, xem ra đã bị nó chọc giận, muốn đến đây giết chết bọn nó.

Nó dốc sức lôi kéo sợi dây thừng, ý định rất rõ ràng.

Chạy trốn.

Chỉ có chạy trốn mới là hy vọng duy nhất để sống sót.

Nếu sức chiến đấu của nó là ba điểm, thì của con yêu quái cá sấu kia là sáu điểm

Khác biệt hơi lớn.

Phải chạy trốn, chờ tương lai nó trở thành anh hùng và quay trở về đàn yêu quái thì tất nhiên sẽ trả hết mối thù ngày hôm nay, không biết người trên kẻ dưới gì cả, dám to gan vô lễ với một yêu quái anh hùng như này.

Yêu quái gà trống sốt ruột nhìn hai tên nhân loại ngu xuẩn.

Mau đi thôi.

Hai người tên ngốc các người, sẽ chết người đó.

"Cá sấu lớn thật đó, từ trước đến nay tôi chưa từng tận mắt nhìn thấy, chỉ xem ở trên ti vi thôi." Lâm Phàm há hốc mồm, tỏ vẻ vô cùng tò mò. Theo đuổi những thứ mà mình không biết vẫn luôn là bản tính của con người.

"Có phải nó đang rất đau đớn không? Nó bị thương rồi kìa." Lão Trương có chút đau lòng, chuyện khiến ông ta không đành lòng nhất là nhìn thấy động vật bị thương. Động vật đều là những sinh vật đáng yêu, ai lại tàn nhẫn tổn thương động vật như vậy chứ.

Yêu quái gà trống bàng hoàng.

Hai người bị điên à.

Đau đớn?

Bị thương?

Đối phương muốn nuốt chửng hai người đấy, phải tranh thủ lúc nó đang què chân mà nhanh chân chạy trốn mới đúng.

Ngay sau đó, yêu quái gà trống hoảng sợ phát hiện Lâm Phàm đang liều lĩnh đi đến gần yêu quái cá sấu, nó lập tức nằm bẹp trên mặt đất, móng gà đưa lên che mặt, lộ ra vẻ tuyệt vọng.

Đừng đi mà, ta xin ngươi đấy.

Dấu vết của sáu cái móng chân gà in lại trên mặt đất.

Máu và nước mắt lẫn lộn cứ liên tục chảy ra ở khóe mắt nó.

Nếu trời cao có thể cho nó một cơ hội nữa, nó tuyệt đối sẽ không bao giờ để cho hai tên nhân loại ngu xuẩn này xuất hiện ở nơi này. Nguy hiểm đang rình rập bọn họ, nhưng bọn họ lại chưa từng nhận ra đây là nguy hiểm, có lẽ chỉ đến khi chết đi mới hiểu được.

Yêu quái cá sấu nghi ngờ, mấy tên này muốn làm gì, vậy mà lại đang đi đến chỗ nó.

Rất nhanh, Lâm Phàm đã đứng trước mặt yêu quái cá sấu, nhẹ nhàng vuốt ve hàm dưới của yêu quái cá sấu, đau lòng nói: "Mày nhất định là rất đau nhỉ, mất một cái chân rồi, chắc chắn là rất đau. Tuy rằng tao chưa từng mất chân bao giờ nhưng mà vẫn có thể hiểu được nỗi đau đớn của mày."

"Tao có một người bạn châm cứu rất giỏi, nếu mày tin tưởng ông ta thì tao có thể bảo ông ta giúp mày, nhất định có thể làm cho chân mày mọc ra."

Ông ta là một người lương thiện, có tình yêu thương và biết quan tâm.

Từ trước đến nay, chỉ cần ông ta thấy người cần giúp đỡ thì đều xông lên trước tiên, giải quyết phiền phức giúp đối phương.

Nói đến đây.

Ông ta lại nghĩ đến người đàn ông một mắt, cái gã đàn ông tốt bụng cho tiền nhưng lại thiếu một mắt kia, đáng tiếc ông ta vẫn không tin rằng lão Trương có thể giúp con mắt của ông ta mọc ra. Tuy rằng đã thất bại hai lần, nhưng thất bại không đáng sợ, đáng sợ là người ta không còn chút tin tưởng nào nữa.

Tất cả.

Ông ta đã nhiều lần khuyên bảo người đàn ông một mắt, chúng tôi xem ông là bạn bè, hẳn là ông cũng chọn cách tin tưởng chúng tôi, sao có thể hại ông được chứ.

Nếu người đàn ông một mắt biết được suy nghĩ của họ, có lẽ sẽ nói thẳng cho bọn họ biết.

Có thể cút xa chừng nào thì cút xa chừng ấy đi.

Yêu quái cá sấu được Lâm Phàm nhẹ nhàng sờ soạng thì lập tức rơi vào một trạng thái kỳ lạ. Từ trước đến nay chẳng có ai vuốt ve nó như thế cả

Cảm giác thật kỳ diệu.

Rất nhanh, nó đã nhanh chóng phản ứng lại rồi.

Chết tiệt!

Ta đây là yêu quái cá sấu vĩ đại, vậy mà lại bị nhân loại vuốt hàm dưới, đó là nơi mà chỉ có mẹ mới được vuốt ve thôi.

Nó há mồm to như một cái bồn máu, hàm răng sắc bén lóe lên ánh sáng , cho dù là sắt thép cũng có thể cắn nát.

"Xong đời rồi."

Yêu quái gà trống thấp thỏm lo âu, cái hàm này cắn xuống thì không ai có thể trốn thoát được.

Nhưng chuyện còn khiến nó sợ hãi hơn đã xảy ra.

Chỉ thấy Lâm Phàm chui đầu vào trong miệng yêu quái cá sấu, tò mò quan sát, còn sờ hàm răng sắc bén.

"Hàm răng khó chịu hả?”

“Để tao xem cho mày nhé."

Lâm Phàm to gan lớn mật, từ trước đến nay vẫn chưa hiểu cái gì gọi là nhân gian hiểm ác.

Cho dù là bất cứ ai nhìn thấy đều sẽ bị dọa đến mức tè ra quần.

Đây chắc chắn không phải là chuyện mà con người sẽ làm.

Lão Trương xuất hiện bên cạnh Lâm Phàm, tò mò hỏi: "Hàm răng của nó cũng có vấn đề sao?"

 

Chương trước
Chương 247 : Nó vui đến chết rồi à?  
Chương 237 : Đừng dụ dỗ tôi nữa có được hay không, tôi lung lay rồi đấy (2)   Chương 238 : Lại trở về   Chương 239 : Lại trở về (2)   Chương 240 : Lâm Phàm, sao cậu có thể lợi hại như vậy   Chương 241 : Lâm Phàm, sao cậu có thể lợi hại như vậy (2)   Chương 242 : Lâm Phàm, sao cậu có thể lợi hại như vậy (3)   Chương 243 : Cách Cách Vu chúng ta cùng nhau làm việc thôi   Chương 244 : Cách Cách Vu chúng ta cùng nhau làm việc thôi (2)   Chương 245 : Con cá sấu ngáo ngơ.   Chương 246 : Con cá sấu ngáo ngơ. (2)   Chương 247 : Nó vui đến chết rồi à?   Chương 248 : Nó vui đến chết rồi à? (2)   Chương 249 : Tôi ngốc nghếch, tính lừa bịp vốn có rất mạnh   Chương 250 : Tôi ngốc nghếch, tính lừa bịp vốn có rất mạnh (2)   Chương 251 : Lão nạp thu phục ngươi (Cảm ơn tình yêu của giải bạc)   Chương 252 : Lão nạp thu phục ngươi (Cảm ơn tình yêu của giải bạc) (2)   Chương 253 : Trận chiến đó rốt cuộc đã khủng khiếp như thế nào (Cảm ơn thủ lĩnh của Huyền Vũ)   Chương 254 : Trận chiến đó rốt cuộc đã khủng khiếp như thế nào (Cảm ơn thủ lĩnh của Huyền Vũ) (2)   Chương 255 : Trận chiến đó rốt cuộc đã khủng khiếp như thế nào (Cảm ơn thủ lĩnh của Huyền Vũ) (3)   Chương 256 : Trận chiến đó rốt cuộc đã khủng khiếp như thế nào (Cảm ơn thủ lĩnh của Huyền Vũ) (4)  
Chương sau

Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo

0.12537 sec| 2430.383 kb